Cúng dường Tam Bảo
Cúng dường
Tam Bảo được lợi ích tùy tâm niệm người Phật tử. Nếu vì mình và
thân thuộc mình mà cúng dường, phước đức cũng theo tâm lượng hẹp hòi
ấy. Nếu vì Tam Bảo thường còn và lợi ích chúng sanh, phước đức sẽ
theo tâm lượng rộng rãi thênh thang này. Người Phật tử chân thật thì,
bao giờ hay bất cứ việc gì cũng vì lợi ích chúng sanh. Ðừng khi nào để
lệch lạc mục tiêu tối thượng ấy. Chư Phật ra đời cũng vì chúng
sanh, truyền bá chánh pháp cũng vì chúng sanh, chúng ta đền ơn chư Phật
cũng vì cứu độ chúng sanh. Ðó là tâm niệm rộng lớn cao cả của người
tu theo đạo Phật. Vì chúng sanh mà cúng dường Tam Bảo, quả thật người
Phật tử sống đúng chánh pháp, hành đúng chánh pháp. Hành động đúng
chánh pháp thì công đức lượng đồng với chánh pháp, nghĩa là kiếp kiếp
đời đời không mất. Nếu dạy Phật tử làm phước tạo công đức,
Tăng, Ni nên dạy đúng tinh thần này.
Chúng ta tu
theo đạo Phật là đi trên con đường sáng, ánh sáng giác ngộ đến đâu
thì bóng đêm mê lầm tan đến đấy. Mê tín là một bóng đêm, giác ngộ
là ngọn đèn sáng. Bóng đêm và ánh sáng hai cái không thể có đồng thời.
Nếu sáng thì không tối, hoặc tối thì không sáng. Có giác ngộ là không
có mê tín, có mê tín thì không có giác ngộ. Nếu chứa chấp mê tín là
chúng ta đã phản bội với đạo giác ngộ. Trong đạo giác ngộ quả thật
không có mê tín. Học đạo và truyền đạo giác ngộ, chúng ta cương quyết
dẹp hết bóng đêm mê tín. Có được như vậy mới gọi là người trung
thực với chánh pháp. Bằng ấp ủ nuôi dưỡng chứa chấp mê tín, dù kẻ
ấy mỗi ngày cúng Phật trăm lần vẫn là kẻ phá hoại chánh pháp. Thà
là chúng ta cam chịu chết đói, quyết không vì lợi dưỡng mà làm những
điều mê tín, dẫn dắt người đi trên đường mê tín. Ðã thừa nhận
mình là Phật tử, quyết định không vì lòng tham để bị một số người
lợi dụng dẫn đi con đường mê tín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét