
Mê tín và
chánh tín là hai con đường tối sáng khác nhau. Nếu đi bên tối là không
thấy bên sáng, nếu đi bên sáng thì không kẹt trong tối. Ðạo Phật chủ
trương chánh tín, không bao giờ chấp nhận mê tín. Do vì người truyền đạo
không thông lý đạo, nên ghép những tập tục thế gian vào trong đạo, khiến
người ta hiểu lầm đạo Phật mê tín. Bản chất của đạo Phật là trí
tuệ, là giác ngộ, làm sao dung nạp được mê tín. Nếu người ta thấy
trong chùa chiền hiện nay còn những hiện tượng mê tín, vội phê bình đạo
Phật mê tín. Ðây là những oan tình của đạo Phật. Tất cả những kinh
Phật không có nói những việc mê tín ấy, chẳng qua một số người vì
tùy tục, vì thiếu hiểu Phật pháp vẽ bày ấy thôi.
Người học
Phật chân chánh phải gan dạ loại bỏ những tập tục sai lầm ấy, can đảm
dứt khoát đập tan mọi tệ đoan làm suy giảm giá trị Phật pháp. Có khi
dẹp bỏ những điều đó, có thể thiệt thòi chút ít quyền lợi của
mình. Song chúng ta cương quyết vì chánh pháp, chớ không vì lợi dưỡng, vì
đưa người ra khỏi đường mê, không vì sợ mất mát bản đạo. Ðược
thế, chúng ta mới xứng đáng là người lãnh đạo tín đồ, mới không hổ
thẹn là hàng Tăng Bảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét