Bước đầu
trên đường tu hành của người Phật tử, phải "chuyển ba nghiệp
ác thành ba nghiệp lành". Ba nghiệp là thân miệng ý của chúng ta.
Khi xưa chưa biết tu, chúng ta buông lung thân miệng ý làm những việc xấu
xa tàn bạo độc ác. Ðã tạo những điều xấu xa tàn bạo độc ác là
làm đau khổ cho mình, cho người, cho gia đình, cho xã hội. Những kẻ cướp
của giết người sớm muộn gì cũng ngồi khám, cha mẹ vợ con ở nhà đau
khổ, gia đình của nạn nhân cũng khổ đau, chánh quyền cũng phải bận tâm
điều tra truy nã. Chỉ một việc làm cuồng dại độc ác của một vài người,
khiến guồng máy xã hội bị rối bời. Hành động ấy gọi là tạo nghiệp
ác. Ngày nay biết tu, chúng ta chuyển thân miệng ý làm việc tốt đẹp
thanh cao hiền thiện. Thấy người trên đường bị tai nạn xe cộ, mà
không có thân nhân, chúng ta thành thật xót thương, dùng lời hiền hòa an
ủi, đích thân săn sóc chở đến bệnh viện... đây là tạo nghiệp lành.
Làm được việc lành bản thân chúng ta đã vui, người bị tai nạn cũng bớt
khổ, người chung quanh trông thấy cũng tán thành. Hành động lành này là
cụ thểø xây dựng xã hội tốt đẹp. Hành động xấu mà cứ lặp đi lặp
lại mãi là nghiệp ác, vì đã thành thói quen khó sửa đổi. Ví như người
uống rượu, uống một vài lần không thành ghiền (nghiện), ngày nay uống
ngày mai uống, uống nhiều ngày như vậy thành người ghiền rượu. Cái
ghiền là thói quen, gọi là nghiệp. Người thấy ai thiếu thốn liền giúp
đỡ, lúc nào cũng thế, lâu ngày thành thói quen là nghiệp lành. Cũng là
thói quen, một thói quen đưa đến đau khổ, một thói quen khiến đến an lạc.
Vì thế, người Phật tử phải tránh thói quen đau khổ, phải tạo thói
quen an lạc, đó là tu chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành. Kẻ ngu muội mới
tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác, người sáng suốt chỉ thấy
hạnh phúc khi giúp người khác hết khổ.
Ðời Ðường
ở Trung Hoa, có một thiền sư thấy trên cây có chỗ thuận tiện ngồi tu
được, ông liền gác cây bẻ nhánh lót thành chỗ ngồi, giống như ổ quạ
và ngồi đó tu. Thời gian sau, ông ngộ đạo tại đây, dân chúng gọi
Ngài là Ô Sào Thiền sư (Thiền sư ngồi trong ổ quạ). Ông Bạch Cư Dị,
nhà văn nổi tiếng thời ấy, được cử làm quan ở huyện này, nghe danh
tiếng Thiền sư Ô Sào, ông liền đến hỏi đạo. Khi gặp nhau, ông hỏi
nhiều câu, câu chót: "Thế nào là đại ý Phật pháp?" Thiền sư
Ô Sào ngồi trên ổ quạ đáp: "Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng
hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo." (chớ tạo các điều ác,
vâng làm mọi việc lành, giữ tâm ý trong sạch, đây lời dạy chư Phật.)
Ông Bạch Cư Dị cười thưa: "Bài kệ Ngài dạy, con nít tám tuổi cũng
thuộc rồi." Thiền sư bảo: "Phải, con nít tám tuổi cũng thuộc,
song ông già tám mươi làm chưa xong." Bạch Cư Dị đảnh lễ rồi lui về.
Qua câu chuyện
này, chúng ta thấy cốt yếu của đạo Phật là dạy Phật tử phải chuyển
ba nghiệp ác thành ba nghiệp thiện. "Chớ tạo các điều ác" là dừng
ba nghiệp ác. "Vâng làm mọi việc lành" là tu ba nghiệp lành.
"Giữ tâm ý thanh tịnh" phải chú tâm nhiều về ý nghiệp. Ý nghiệp
thanh tịnh thì thân khẩu mới tốt, mới thanh tịnh. Ý nghiệp là chủ động,
nên dành riêng một câu để thấy tầm vóc quan trọng của nó. Dạy tu chuyển
ba nghiệp thanh tịnh này, không phải chỉ riêng Phật Thích-ca dạy mà chư
Phật đều dạy như thế, "đây lời dạy chư Phật". Còn một điểm
quan trọng chúng ta phải chú ý, Bạch Cư Dị nghe bài kệ này thấy dễ nhớ
dễ hiểu nên xem thường bảo rằng "con nít tám tuổi cũng thuộc".
Thiền sư giáng cho ông một đòn đau điếng bằng câu, "con nít tám tuổi
cũng thuộc, song ông già tám mươi làm chưa xong". Ðạo là để hành để
tu chớ không phải hiểu nhớ suông. Nếu hỏi đạo để hiểu nhớ, chỉ là
việc đùa cợt vô ích. Ứng dụng lời Phật dạy vào cuộc sống, mới thấy
hữu ích thật sự. Dầu một thứ thuốc hay đến đâu, nếu người ta chỉ
biết tên, đọc nhãn hiệu, nghiên cứu công thức, mà không chịu uống
thì con bệnh không bao giờ lành. Phật tử chịu thực hành lời Phật dạy,
như con bệnh chịu uống thuốc, mọi bệnh khổ không còn đeo bám chúng ta.
Học Phật pháp để hiểu để nói, như người khoe ăn nhiều thứ bánh vẽ,
mà bụng vẫn đói. Người học đạo để hành, để tu mới thật chân
chánh Phật tử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét